Tuesday, November 15, 2005

Tháng Tư về, tháng Tư đi…

Tháng Tư qua rồi, khuya hôm trước cơn mưa đầu tiên trút xuống báo hiệu giao mùa. Mùa phương Nam không xuân hạ thu đông, chỉ đơn giản nắng và mưa, rõ ràng như chưa bao giờ toan tính.

Trận mưa lớn không xóa nổi vết tích con nắng hanh hao mấy tháng liền trên hè phố, trong không gian bức bối bụi bặm. Tháng Tư Sài Gòn trời cũng như tháng Ba, cũng như tháng Hai, cũng như tháng Giêng. Những trưa oi bức, tôi ngồi trong ngôi nhà thuê tạm, trong văn phòng làm việc hay một quán café quen, nhắm chặt mắt nghe Tháng Tư về, cố tìm về giấc ngủ của một tháng Tư chỉ còn trong tiềm thức.

Tháng Tư về, gió hát mùa hè, có những chân trời xanh thế
Mây xa vời, nắng xa vời, con sông xa lững lờ trôi…

Thuở ấy, ban trưa tôi không ngủ mà tắm sông. Con sông tôi làm thơ, “Quê em có dòng sông, nước trong bao tháng ngày, ngày ngày em tắm rửa, sạch sẽ và thơm tho…”, con sông tôi bắt chuồn chuồn cắn rốn tập bơi, con sông tôi dâng hiến cả tuổi thơ chỉ để lặn ngụp đua với cá tôm, lội qua bờ hái trộm khế chua, con sông mỗi mùa lũ hành cả nhà tôi dọn đồ chạy lụt… Đúng thật, khi ấy mây sao trắng thế, trời cao xanh thế, và dòng sông sao quyến rũ thế. Bởi vì tôi còn đúng là tôi, vô tư lự xách diều chạy nhong nhong, cưỡi bẹ chuối làm ngựa đánh giặc. Bởi vì tôi mới chỉ lên 8, đủ ngây thơ để khám phá tận hưởng cả một thế giới diệu kỳ như trong cổ tích.

Nắng nhẹ nhàng, mây trắng nhẹ nhàng hát giấc mơ nào xa lắm
Em mong chờ, mãi mong chờ, bao nhiêu vẫn cứ đợi anh…

Đến khi biết mong chờ thì tôi đã xa con sông tuy ngày ngày vẫn ngang qua nhà cũ. Sông không quan trọng với tôi nữa, vì tôi đã có cái để mơ mộng vẩn vơ. Những cảm xúc đầu đời trong lành và ngại ngần như tiếng đàn lyre khi dìu dặt, lúc câm nín khiến tim tôi đập rộn. Cũng giống như con gió lướt qua mặt đường thổi tung đám lá khô cuốn la đà. Tháng tư ấy, tôi nghe Tháng Tư về lòng vui phơi phới, Giọng người ca sỹ ngọt ngào, tiếng nhạc êm đềm như tiếng mùa xao xác ngoài sân…

Mơ,em mơ mơ về con đường nhỏ
quanh co lối mòn hoa dại nở
chỉ mình em bên anh bên anh…

Tình yêu cuối cùng cũng đến. Tôi thật muốn hét thật to cho cả thế giới biết điều ấy. Giấc mơ nối tiếp giấc mơ. “Chỉ mình em bên anh”, chỉ mình anh và em thôi, không ai được quyền xâm phạm cõi riêng tôi tạo dựng. Tình yêu vị kỷ và độc chiếm trong hoang tưởng mình đã nắm bắt được sao trời. Ái tình là liều thuốc phiện gặm nhấm tâm tưởng con người, trao cho họ những ảo ảnh hạnh phúc trong phút đầu, để rồi đến phút cuối, hạnh phúc tan thành bóng tối.

Nghe bâng khuâng mấy nhành hoa lựu đỏ ta chia tay những ngày xuân để hát tháng tư về...

Chia tay tháng Ba nhẹ nhõm, chia tay tình yêu càng nhẹ nhàng, bởi vì tôi đâu có được tình yêu. Tìm quên trong giấc ngủ, tôi thấy mình không mộng mị, chỉ thi thoảng một giọt nước hiếm hoi chảy khẽ từ đáy mắt làm mặt tôi ướt át khó chịu. Tháng Tư về như một làn gió mát, tháng tư đi như một giấc mơ. Năm sau lại sẽ gặp mày – tháng Tư, tôi nói, nhưng ta hứa sẽ không để mày đưa ta vào giấc mộng vớ vẩn. Tháng Tư không trả lời, vẫy tà áo xanh màu lá tạm biệt tôi, lặng lẽ đi như một chuyện tình câm nín. Chỉ còn tiếng hát vẫn vang vọng reo ca, em mong chờ, mãi mong chờ, bao nhiêu vẫn cứ đợi anh…

Tháng Tư về
Dương Thụ

Tháng Tư về
gió hát mùa hè
có những chân trời xanh thế
mây xa vời
nắng xa vời
con sông xa lững lờ trôi
nắng nhẹ nhàng
mây trắng nhẹ nhàng
hát giấc mơ nào xa lắm
em mong chờ
mãi mong chờ
bao nhiêu vẫn cứ đợi anh

em mơ mơ về con đường nhỏ
quanh co lối mòn hoa dại nở
chỉ mình em bên anh bên anh
Nghe
bâng khuâng mấy nhành hoa lựu đỏ
ta chia tay những ngày xuân
để tháng
tháng Tư về…

Theo GĐX

0 Comments:

Post a Comment

<< Home