Thursday, November 17, 2005

Trái tim có điều kỳ diệu ?

Có những lúc bạn đọc và bạn khóc. Người ta gọi đấy là sức mạnh của ngôn từ. Bạn tin không???

Hai người đàn ông mang trong mình những căn bệnh ngặt nghèo được xếp ở cùng một phòng trong một bệnh viện. Một người mỗi ngày phải ngồi dậy trên giường ít nhất một giờ nhằm đưa lượng nước ứ đọng trong phổi ra ngoài.

Giường của ông được kê sát bên khung cửa sổ duy nhất của căn phòng. Những người bệnh còn lại hầu như không cử động được.

Ấy thế mà họ trở thành đôi bạn rất thân. Họ dùng tất cả thời gian rảnh rỗi để tâm sự, kể cho nhau nghe tất cả mọi chuyện về gia đình, về vợ con, công việc và nhà cửa.

Cứ như đã lập trình sẵn, vào mỗi buổi chiều, khi người đàn ông nằm sát cửa sổ phải ngồi dậy, ông đều dành khoảng thời gian đó để kể cho người bạn mình nghe tất cả những hoạt cảnh bên ngoài cái thế giới chỉ to bằng khung cửa mà ông nhìn thấy. Người bệnh nhân còn lại sẽ bắt đầu một cuộc hành trình bằng trí tưởng tượng của mình, sẽ sống bằng những màu sắc, những hoạt náo của thế giới bên ngoài được miêu tả bởi người bạn bên cửa sổ. Khoảnh khắc một giờ đó đối với họ thật quý giá và đẹp làm sao.

“Này, bên ngoài nhìn xuống là một công viên xanh với một hồ nước trong vắt. Những chú vịt và thiên nga nhởn nhơ bơi lội trên mặt hồ cùng với những đứa trẻ đang chèo thuyền. Các cặp tình nhân tay trong tay đi giữa những luống hoa đẹp như màu sắc cầu vồng. Những hàng cây đại thụ bao bọc công viên, tạo nên một khung cảnh tuyệt vời từ xa”.

Trong khi người đàn ông bên cửa sổ miêu tả cái thế giới muôn màu bên ngoài khung cửa, thì người còn lại nhắm mắt thả hồn trong bức tranh thần thoại của chính mình.

Một buổi chiều ấm áp, người bệnh nhân bên cửa sổ như thường nhật kể cho ông bạn láng giềng của mình nghe về một đoàn diễu hành vừa đi ngang. Mặc dù không nghe thấy tiếng kèn trống bên ngoài, người bệnh bất động vẫn như thấy rõ từng hình ảnh trong trí tưởng tượng của mình qua lời kể của người bạn. Mỗi ngày, mỗi tuần lần lượt trôi qua. Cứ như thế và như thế!

Rồi vào một buổi sáng nọ, khi người y tá đến thăm bệnh, bà ta nhận ra bệnh nhân cạnh cửa sổ nằm đó, thân thể đã lạnh từ đêm hôm trước. Ông đã ra đi bình an trong giấc ngủ. Căn phòng chỉ còn lại một người. Chiếc giường bên cửa sổ giờ chỉ còn tấm drap trắng. Vốn dĩ ao ước được may mắn nhìn thấy thế giới bên ngoài, dù chỉ là một thoáng, bệnh nhân còn lại đã yêu cầu được đổi sang nằm chỗ của người bạn mình.

Thong thả, chậm chạp, cố chống chọi lại cơn đau, người đàn ông nhấc mình ngồi dậy và bằng hết sức ráng nhìn qua khung cửa. Chỉ thấy một bức tường trắng xoá. Không thể hiểu nỗi, ông quay sang hỏi cô y tá điều gì đã khiến người bạn qua đời của ông nhìn thấy những khung cảnh tuyệt vời đến vậy. Người y tá trả lời: “Ông ấy là người khiếm thị. Ông ấy nhìn thấy gì ư? Không thấy gì cả, ngay cả bức tường vô tri đó cũng không!”, và kết luận: “Có lẽ đó là những lời động viên đẹp nhất của một tình bạn”.

Theo Internet

Thời điểm đẹp nhất trong cuộc sống

Chỉ trong hai ngày nữa, tôi sẽ tròn 18 tuổi. Tôi rất vui vì sắp bước sang tuổi mới, sắp thành người lớn. Nhưng tôi cũng cảm thấy “làm sao ấy” vì tôi sợ những tháng năm đẹp nhất, vui nhất đang lùi dần lại sau lưng tôi. Thói quen hàng ngày của tôi là tới phòng tập thể dục trước khi đến lớp. Sáng nào tôi gặp ông Nicholas - người bạn lớn tuổi ở đó. Ông Nicholas đã hơn 70 tuổi, thế mà trông ông khỏe mạnh cường tráng cực kỳ.

Khi tôi chào ông Nicholas, ông ấy để ý ngay là tôi không được vui vẻ như ngày thường. Ông hỏi tôi có chuyện gì. Tôi đáp tôi đang lo lắng vì sắp hết tuổi “ngây thơ” và những năm tháng đẹp nhất sắp trôi qua. Tôi tự hỏi đến khi tôi bằng tuổi ông Nicholas, tôi sẽ cảm thấy thế nào. Tôi hỏi ông: “Thời điểm nào là đẹp nhất trong cuộc đời của ông?”.

Không ngần ngại, ông Nicholas đáp:

- Ông sinh ra ở nước Áo, nơi mọi người đều quan tâm đến ông, mọi thứ đều đẹp và bố mẹ nuôi dưỡng chăm sóc từng ngày. Đó là thời điểm đẹp nhất trong cuộc đời ông.

Khi ông đi học và học hỏi được nhiều điều thú vị. Đó là thời điểm đẹp nhất trong cuộc đời ông.

Khi ông tìm được việc làm đầu tiên, có trách nhiệm và được trả lương cho những cố gắng của mình. Đó là thời điểm đẹp nhất trong cuộc đời ông.

Khi ông gặp bà - vợ ông bây giờ - và ông rất yêu thương bà. Đó là thời điểm đẹp nhất trong cuộc đời của ông.

Khi thế chiến thứ hai xảy ra, ông và bà phải rời nước Áo. Sau đó ông và bà lên tàu an toàn để tới Bắc Mỹ. Đó là thời điểm đẹp nhất trong cuộc đời của ông.

Khi ông bà tới Canada và xây dựng lại nhà cửa, gia đình. Đó là thời điểm đẹp nhất trong cuộc đời của ông.Khi ông được làm cha, nhìn ngắm con cái mình lớn lên. Đó là thời điểm đẹp nhất trong cuộc đời của ông.

Và bây giờ, cháu ạ, khi ông ngoài 70 tuổi mà vẫn có sức khỏe, vẫn cảm thấy yêu đời, vẩn yêu bà như khi ông gặp bà lần đầu. Đây là thời điểm đẹp trong cuộc đời ông.

Theo Chicken soup for the soul

Mất đi tình yêu, đàn ông có bao nhiêu tiếc nuối?

Giống như phụ nữ, đàn ông đến với tình yêu là để mong tìm thấy ở đó nguồn hạnh phúc và sự an ủi. Nhưng không phải người đàn ông nào cũng thành công trong mối tình đầu...
Hãy lắng nghe những lời tâm sự từ phía họ để hiểu rằng đàn ông không phải là những người vô tâm khi phải chia tay với người mình yêu dấu.

Không chịu thừa nhận tình yêu

"Chúng tôi quen nhau rất tình cờ, khi ấy tôi cũng đã có người yêu được một năm nhưng tôi bỗng vẫn cảm thấy ở cô ấy có sự cuốn hút kỳ lạ. Nhưng đáng tiếc là tôi không chịu thừa nhận tình cảm của mình. Cứ thế kiểu tình cảm "lửng lơ con cá vàng" tới gần ba năm rồi chẳng đâu vào đâu.

Tôi đột ngột cưới vợ theo yêu cầu của cha mẹ. Gần đây, cuộc sống của gia đình có nhiều trục trặc vì tôi và vợ tôi bây giờ không thống nhất với nhau về mặt suy nghĩ. Tôi rất mong được gặp cô ấy để trút bầu tâm sự nhưng chắc chắn cô ấy không bao giờ tha thứ cho tôi." (N.T 42 tuổi).

Ích kỷ trong quan hệ tình cảm

"Vì trẻ tuổi mà tôi đã nghĩ rằng, khi yêu nhau rồi người ta phải dành cho nhau tất că, nhưng người yêu tôi - một cô gái đoan trang lại không cho rằng sự chung đụng về thể xác mới làm cho tình yêu thêm ý nghĩa. Tôi đã sai lầm trong cách thể hiện bản chất đàn ông quá nóng vội của mình để chuốc lấy sự thiếu tôn trọng từ phía cô ấy.

Người yêu tôi rời xa tôi với một lý do rất đơn giản, không giải thích gì thêm: "Chúng mình không hợp nhau". Chuyện xảy ra gần chục năm trời, và sự từng trải đã cho tôi câu trả lời sự "không hợp nhau" giữa chúng tôi ngày ấy là gì?" (D.T 35 tuổi).

Không có trách nhiệm với tình yêu

"Sai lầm lớn nhất của tôi là sợ gánh vác trách nhiệm. Trong 1 lần đi công tác, tôi đã bị vẻ thôn nữ của cô ấy mê hoặc. Chúng tôi yêu nhau nhưng sau đó tôi phải quay trở về thành phố, cô ấy tỏ ý muốn theo nhưng tôi đã tìm cách thoái thác trách nhiệm được lo cho người mình yêu, những lá thư thưa dần và bây giờ tôi đang là kẻ "cao chạy xa bay" theo đúng nghĩa của nó.

Về thành phố, xa người yêu cũng là quãng thời gian tôi nhìn lại mình và trái tim tôi đã mách bảo: tôi đã bỏ lỡ một tình yêu đích thực chỉ vì ích kỷ, vô tâm. Không biết cô ấy nghĩ về tôi ra sao?". (T.G 32 tuổi).

Coi tình yêu như trò đùa

"Trong số những người bạn gái tôi quen thì H.N là người mà tôi quý nhất. Nhưng bản tính đứng núi này trông núi nọ đã làm cho tình yêu của tôi không thể đơm hoa kết trái. Buổi sáng tôi đi chơi với nàng nhưng buổi chiều lại ngẫu hứng đến đón ngay cô khác cho dù người con gái đó chỉ mới quen. Nhưng phụ nữ họ không chấp nhận được điều đó. Sau 4, 5 cuộc tình chẳng đi đến đâu cô ấy vẫn là người làm trái tim tôi xao xuyến!". (H.M 43 tuổi).

Đặt sự nghiệp lên trên tình yêu

"Tôi đã yêu người bạn gái cùng lớp 3 năm nay, đến năm thứ 4 thì tôi được đi học ở nước ngoài với suy nghĩ: đàn ông sự nghiệp là trên hết, khi đã có sự nghiệp đàng hoàng tự tình yêu sẽ tìm đến. Chia tay người yêu trong sự vội vã và cho đến bây giờ nó đã chuyển thành sự tiếc nuối khôn nguôi. Khi nàng không còn là của tôi nữa thì tôi mới thấy nàng đúng là tình yêu đích thực dành cho tôi. Nếu tôi không đi nước ngoài, có phải giờ đây chúng tôi đã thuộc về nhau mãi mãi." (T.H 35 tuổi).

Cơn hiểu lầm vô cớ

"Tôi và cô ấy vốn là đôi bạn từ thuở nhỏ, tình bạn của chúng tôi chuyển thành tình yêu tự nhiên như bản tính của chính chúng tôi vậy. Nhưng rồi một hôm, tôi thấy nàng ngồi trên xe của một cậu bạn cùng trường, tôi đã tung hê tất cả mà không biết rằng chuyện này có lý do của nó: người yêu tôi bị đột ngột đau bụng, cậu bạn trai kia được lớp cử đưa về nhà.

Dù nàng đã thanh minh nhưng tôi luôn phủ nhận sự thật và cho rằng người yêu đã thay lòng đổi dạ. Để đến bây giờ, có lẽ nếu kết tội thì tôi mới chính là kẻ không chung tình. Nàng vẫn chưa chồng mà tôi thì một nách đã hai con". (Đ.A 37 tuổi).

Theo Thế Giới Phụ Nữ