Tuesday, November 15, 2005

Tạp bút: Khuôn mặt hoa

Mặt người là một đóa hoa, là sự sắp đặt tuyệt vời của tạo hóa: trên cùng là vầng trán trí tuệ; bên dưới hai hàng liễu là cửa sổ tâm hồn; trục đối xứng là hai cánh mũi phập phồng theo nhịp điệu của trời đất.

Báo hiệu mùa xuân con gái là đôi má ửng hồng. Có cả một góc con người là hàm răng và mái tóc. Nhưng diệu kỳ nhất vẫn là đôi môi mềm mại. Đó là vùng cấm bí ẩn, là nguồn năng lượng vô tận của dòng cảm giác thơm hương thần thánh.

Người ta nhận ra nhau nhờ khuôn mặt; đó cũng là tình yêu, là nỗi nhớ thương. Người ta lưu giữ gương mặt thân thương bằng ký ức, bằng hình ảnh. Còn nhà thơ Pháp Jacques Prévert thì phác họa gương mặt bằng một khổ thơ tuyệt vời:

Ba que diêm lần lượt đốt trong đêm
Que thứ nhất để nhìn rõ khuôn mặt em
Que thứ hai để nhìn rõ mắt em
Que thứ ba để nhìn rõ môi em
Và sau đó là bóng tối


...Nhớ lại tất cả khi ôm em vào lòng.

Khuôn mặt không chỉ có nụ cười mà còn có cả nước mắt buồn vui; nhiều khi rạng rỡ, lắm lúc bình thản; rồi cũng có khi suy tư, băng giá, vô cảm, thậm chí nổi bão nổi dông. Mặt người là một bông hoa nên cũng đến lúc phải úa tàn. Đó là khi cửa sổ tâm hồn khép lại. Tiếng khóc tiếc thương cất lên.

Có những đóa hoa - mặt người cứ thắm tươi mãi mãi: những cô gái thanh niên xung phong hi sinh ở ngã ba Đồng Lộc là những đóa hoa mãi trong trắng dịu dàng. Nghĩa trang liệt sĩ Trường Sơn là một vườn hoa vạn đóa - những bông hoa bất tử.

Hoa trinh nguyên lúc mới nở. Mặt người tinh khôi lúc mới sinh. Chẳng có khoảng trời nào tươi sáng và trong sạch bằng đôi mắt trẻ. Chẳng có son phấn nào sánh được màu môi trẻ trong nôi. Chẳng có hương hoa nào bằng mùi thơm kỳ diệu của đôi má bụ sữa. Chẳng bông hoa hé mở nào sánh được khi bé nở nụ cười...

THÙY LINH

0 Comments:

Post a Comment

<< Home